Lưu trữ | 02:11

Phu dung vuong phi Chương 30

12 Th11

Edit: Phu Dung

Graphic: qoop!!

Tiếp tục đọc

Phu dung vương phi Chương 29

12 Th11

Chương 29:  Tâm tư của Lục phù

Khi Lục phù tỉnh giấc đã vào lúc chạng vạng, ánh chiều tà toát ra vẻ diễm lệ bên trong nội thất, cảm giác nầy ngủ rất thỏai mái, giường rất êm, hương thơm lượn lờ, thân thể của nàng không tốt, nàng xoa xoa thắt lưng….Bôn nguyêt Băng nguyệt ở bên ngòai nghe được tiếng động bên trong truyền ra, nhấc màn đi vào nội thất, sắc mặt hiện lên vẻ vui mừng….

“Vương phi, ngừơi đã tỉnh….có chổ nào thấy không thoải mái, ta đi kêu đại phu” Băng nguyệt lo lắng rờ rờ trán của nàng, tuy đại phu nói rằng nàng không nhiễm ôn dịch, các nàng vẫn có điểm lo lắng, trước kia dù bị mệt, Lục phù cũng không ngủ mê như thế.

Tiếng cười của Lục phù thoát ra từ đôi môi đỏ mọng, lắc đầu nhưng lại làm nũng đứng lên “ Băng nguyệt, Bôn nguyệt, thật ra ta rất đói, có gì ăn không?”

“Ăn cháo được không, ta lập tức đi nấu…” Bôn nguyệt cười vui vẻ khi thấy nàng gật đầu, chạy nhanh vào bên trong, mà Băng nguyệt cũng đi ra ngòai mang một thau nước vào, nâng nàng dậy hầu hạ  rửa mặt…”

“Vẫn là có các ngươi , thư thái rất nhiều..” Lục phù cười hì hì nói “ “Băng nguyệt ta ở bên ngòai có thể tưởng tượng các ngươi rất lo sợ…”

“Vương phi nên nghỉ ngơi một thời gian đi” Băng nguyệt lau mặt của nàng, mặt cười ảm đạm ,

“Thực không đáng yêu, vẫn là Bôn nguyệt làm cho người ta vui vẻ, “ Lục phù ra vẻ bất mãn cười nói, tựa đầu vào giường hai mắt nửa khép lại, không biết trong lúc đang chợp mắt suy nghĩ  gì.

Băng nguyệt không để ý tới nàng, sau khi hầu hạ nàng chải đầu rửa mặt, đem thau bưng ra ngòai, rồi quay trở vô mang theo ý cười thản nhiên “ Vương phi đừng vội, Bôn nguyệt một lúc nữa sẽ tới không chạy thoát đâu”

Lục phù ngược lại cười ha hả hỏi “ Hắn đâu?”

Vương gia  tới năm lần gặp lúc người không tỉnh, đã đi đến thành An dương xử lý tốt chuyện ôn dịch, còn chưa trở về”  Băng nguyệt nói, như không có viêc gì tiện tay sửa lại chăn đệm, lúc Lục phù mở mắt ra, mọi thứ đều sạch sẽ ngăn nắp.

Lục phù trầm tư, đứng lên, cùng Băng nguyệt ra ngòai nội thất, vừa lúc Bôn nguyệt bưng cháo tiến vào, đi theo sau là Tiểu hà, vui vẻ chạy vội tới bên nàng, thân mật kéo tay áo của nàng, vui mừng ôm lấy nàng.  Mới  không gặp vài ngày, hài tử nầy mập ra không ít, sắc mặt vàng như nến đã tốt hơn nhiều, so với lúc trước càng lộ ra vẻ thanh tú.  Lục phù cười rờ rờ tóc của nàng, nói vài câu….

Thứ Băng nguyệt bưng tới là cháo trắng, bên trong không có bỏ gì, dễ ăn, bụng trống đã lâu không thể ăn thịt, chỉ có thể ăn cháo trắng, cháo ấm áp vào miệng, ấm chảy xuống bụng, là mùi thơm của cơm mà nàng tưởng niệm…Chén cháo nầy, so với sơn hào hải vị lúc trước mùi vị của nó càng ngon miệng hơn…

Từ trong miệng của Băng nguyệt nghe được, tình hình tai ôn dịch  đã được khống chế, dân chúng đã bắt đầu khôi phục lại cuộc sống bình thường, những phòng ốc bị sập nghiêm trọng trong thành trấn cũng đã được sửa chữa, mà hỗ trợ bọn họ chính là mấy vạn tinh binh của Sở cảnh mộc.

Chỉ ngắn ngủi trong hai ngày liền có thể xử lý tốt hết thẩy, Sở vương nầy không thể coi thường…Lục phù ăn cháo, nhớ lại nam tử nhìn thấy ở ngoài thành, lại nóng lòng muốn thử…Đó là cảm giác vui sướng cùng phấn chấn khi gặp được đối thủ…

Nếu tình hình tại đây đã ổn định, nên quay về kinh, chuyện của nàng còn chưa có làm thỏa đáng…

“Vô danh đâu?” bát cháo đã cạn, Băng nguyệt múc một chén đầy nữa, Lục phù cười hỏi.

“Ta cũng không biết, hắn đã ra ngoài hai ngày rồi, cũng không nói gì….”  Bôn nguyệt bỉu môi, hiển nhiên là bất mãn, Lục phù thoáng ngẩn ra, lại tiếp tục ăn cháo…Vô danh nầy làm việc rất đáng tin cậy, hoàn toàn không cần phải căn dặn điều gì.

“Tiểu hà, ta phát hiện ra một việc” Lục phù nhìn Tiểu hà, giả bộ trầm tư, cười nói “ Có Bôn nguyệt Băng nguyệt tỷ tỷ, cùng Vô danh ca ca, chúng ta có thể nằm trên giường chờ ăn chờ uống..chờ chết…”

Một câu trêu ghẹo không chỉ làm cho các nàng  cười duyên, …một lúc sau Bôn nguyệt đem Tiểu hà đi nghỉ ngơi, chính là các nàng có việc muốn nói, nàng mới trở lại, chợt nghe Băng nguyệt lên tiếng hỏi.

“Vương phi,vương gia hiện còn đang ở tại An dương, chuyện của chúng ta, sẽ làm như thế nào,?”

“Đại thọ của nãi nương qua rồi sao? “ Lục phù không đáp mà hỏi lại.

“Qua ba ngày rồi”

“Nếu qua rồi, chúng ta sẽ không đi nữa, có thể sai người mang lễ vật tới, về sự việc kia…” Lục phù nở nụ cười “ Vô danh đang đi làm”

“Vô danh đi làm?”

Lục phù gật gật đầu, nở nụ cười.

Tình hình tai nạn đã xong, sẽ quay về kinh, lúc nầy kinh thành có nhiều thay đổi bất ngờ, càng có mùi máu tanh…Đã tháng chín, trời đang vào thu, hơi có chút mát mẻ, Lục phù đứng trong đình viện, cúi đầu suy nghĩ sâu xa….

Nàng không tiếc lấy thân mình mạo hiểm, chính là bức Sở cảnh mộc lấy tài năng của mình trong thời gian ngắn giải quyết tốt ôn dịch, với thủ đoạn của hắn chỉ một trận ôn dịch như thế nào lại cần một thời gian lâu như vậy?

Hắn là cố ý kéo dài thời gian, trong lúc ở An dương , nàng đột nhiên hiểu ra, cũng âm thầm kinh hãi, hắn như thế không tiếc lợi dụng dân chạy nạn để kéo dài thời gian, không để ý có thể ảnh hưởng đến hàng vạn mạng người…

Kinh thành sẽ phát sinh những biến hoá không tưởng gì…Khẳng định sẽ là những biến hóa làm rung chuyển trời đất..

Lương cứu tế chậm chạp không đến, ở trên đường bị đổ, hắn trong tay có binh quyền, cũng không nghe thấy không hỏi, không điều binh để hổ trợ, chỉ có thể chứng minh, hắn còn không muốn quay về kinh…Việc hắn kéo dài thời gian càng chứng tỏ tình huống ở kinh thành ngày càng nguy cấp, mặc kệ là hắn bàng quang hay là có tâm tư khác, lúc nầy hắn nghĩ không muốn quay về, không muốn bị cuốn vào trong vòng lốc xoáy….Hoặc là hắn đang chờ xem biến hoá…

Mà nàng….sẽ cố tình muốn bức hắn quay về kinh, ….trong cảnh đoạt vị phong ba, kéo dài càng lâu, bị thương càng nặng, Sở gia là nhân tố tối trọng yếu, sao hắn có thể vắng mặt…Nhìn bóng cây lay động, Lục phù cười lạnh…

Kế hoạch của nàng hoàn mỹ không tỳ vết, đầu tiên là lên sai kiệu hoa, đem Vân uyển phù cuốn vào, kiềm chế Sở cảnh mộc, rồi sau đó lợi dụng Quang vinh vương cùng lời đồn đãi nhãm về nàng bị thất sủng, làm cho Sở cảnh mộc sinh ra áy náy, ….Nếu nàng một mình mạo hiểm, hắn chắc chắn sẽ đến cứu giúp….

Đây mới là động cơ làm nàng ra khỏi thành, sau khi ra khỏi thành mới phát hiện tình trạng của dân chạy nạn quá đáng thương ghê người, lòng của nàng nảy ra thương cảm, bảy ngày liên tiếp, nàng đã quên mục đích lúc đầu của mình, tận tâm an ủi những con người lam lũ đói khát, làm cho nàng tạm thời quên đi ước nguyện ban đấu….

Cho tới khi thấy Sở cảnh mộc, nàng mới giật mình nhớ lại…

Vân gia, Sở gia, Hàn gia, Tấn vương….tất cả đều quyền bá một phương, nàng lại không có quyền thế, việc duy nhất có thể làm, chính làm đem tất cả bọn họ toàn bộ đẩy vào cơn lốc xoáy tranh đoạt vị nầy, ..mặc cho bọn họ tự chém giết lẫn nhau, tự bị diệt vong….

Bốn nhà nầy, một cái nàng cũng không tha…

Sắc lạnh trong mắt Lục phù dần dần dày đặc, như bức hàn băng…ở trong bóng đêm như phát ra hàn quang, ….yêu tà cười trong đêm làm cho chim chóc đều kinh sợ bay đi hết, đập cánh ba ba rung đông, lưu lại chỉ còn hai cái lông chim màu xanh, bay phiêu lãng ở không trung, càng lộ ra vẻ cô đơn cùng cô tịch…

Phu dung vuong phi Chương 28

12 Th11

Chương 28:  Tiều nhạc thần phục

Gió nhẹ nhàng thổi vào nội thất ấm áp, làm cho sa trướng mềm mại bên giường lay động, đàn hương nhè nhẹ tỏa khắp căn phòng, từng đợt từng đợt làm cho người ta cảm thấy rất thỏai mái.  Lục phù nằm ở trên giường đang hô hấp đều đặn, nặng nề ngủ say, trên mội nụ cười nhè nhẹ tràn ra, có lẽ nàng đang ở trong một giấc mộng đẹp.

Đã ngủ hai ngày còn chưa tỉnh lại, có thể thấy nàng mệt mỏi cở nào, Sở cảnh mộc ngồi ở bên giường, vẫn không nhúc nhích nhìn nàng đang trong giấc ngủ say, từ lúc leo lên xe ngựa nàng liền ngủ say bất tỉnh cho đến bây giờ.  Đại phu nói nàng chưa bị nhiễm ôn dịch, chính là do quá đói trong bụng trống rỗng , lại vì mệt nhọc quá độ, nên cần nghĩ ngơi cho thật tốt.

Hắn đã tới thăm ba lần….Ngay cả hắn cũng thấy buồn bực vì vẻ khác thường của mình, nhớ rõ vài ngày trước nhận được thư của Tiếu nhạc làm hắn thật sự kinh hãi.  Tiếu nhạc nói vương phi đang ở An dương, chém tri phủ, lại cùng bạo dân đạt thành hiệp nghị, tự mình ra khỏi thành, tiến đến nơi ở của họ.

Khi hắn ở Hà nam đã sớm nghe được việc của  An dương, vốn là định không bảo vệ thành An dương vì dù sao An dương cũng là thành nhỏ, Hà nam là tỉnh lớn, tình huống bên Hà nam chưa ổn định, hắn không thể bỏ Hà nam mà không lo, huống chi hắn còn có dụng ý của mình, không thể bảo vệ lưỡng toàn tất cả, không thể nghĩ tới vương phi của hắn vì hắn mà bảo vệ  An dương thành.

Nàng có tính toán gì khi quyết định ra khỏi thành? Vì sao nàng có thể chắc chắn lương thực sẽ đến đúng giờ trong tình cảnh hỗn loạn nầy….Nếu không phải vì hắn sai khoái mã truyền lệnh, điều động tám vạn tinh binh dọc đường hộ tống, lương thực bây giờ chắc là vẫn còn trên đường đi…, Mà nàng vì sao lại chắc chắn như thế?…Sở cảnh mộc càng nghĩ càng thấy kì lạ…, Nàng vốn không phải là nữ tử hắn muốn lấy, không biết nàng là dạng nữ tử gì…?

Trừ bỏ hắn biết tên của nàng là Tô lục phù, vốn cùng Quang vinh vương đựợc dân chúng ở kinh thành ca tụng là một đôi bích nhân, ngoài ra tất cả các việc khác của nàng hắn đều không biết…

Đóa phù dung của kinh thành hiện tại đã trở thành Phù dung vương phi trong lòng của thiên hạ, một chuyện của An dương được dân chúng một người truyền trăm người, trăm người truyền ngàn, ngay cả kinh thành cũng chấn động, quần áo bay bay, thiến cười kiều ngữ, sa che mặt, ….nguyên lai thật sự có một nữ tử như thế…

Ngòai thành An dương, nghe Lâm long báo cáo lại, xác chết chất cao như núi, đâu đâu cũng là mùi hôi tanh, phần lớn binh lính được đều đi rửa sạch cũng không chịu nổi, nôn mửa liên tục, những người nầy là quân nhân trên sa trường mà còn chịu không nổi, nhưng nàng làm sao lại có thể chịu được…?

Sở cảnh mộc lợi dụng lúc nầy nàng đang chìm trong giấc ngủ say ngắm khuôn mặt trắng nõn ôn nhuận, chần chờ vài giây, đứng lên, ánh mắt sâu như biển hiện ra một tia hoang mang không tên, tay dừng lại ở bàn tay nhỏ bé của Lục phù đang để ngoài chăn bông….Làn da non mịn, không giống với bàn tay thô ráp của hắn, lòng hắn có tia dao động, trong lòng không khỏi liên tưởng đến một nhan sắc kiều diễm khác, một trận chua xót dâng lên, ánh mắt không khỏi ảm đạm đi vài phần….

Tay cũng mềm mại giống như vậy, cờ nghệ lại vô song, còn nữ tử vô song nầy rút kiếm giết người, an ủi hàng vạn người dân chạy nạn, …cả hai nàng cùng đều là giai nhân thiên hạ vô song, nhưng bản chất lại khác nhau như thế.

Cánh cửa nhẹ nhàng chi nha một tiếng, âm thanh của một nữ tử truyền vào rất nhẹ… “Vương gia, Tiêu tướng quân có việc cầu kiến”

Sở cảnh mộc buông tay, nhẹ nhàng nắm tay nàng bỏ vào bên trong chăn bông, đứng dậy xốc sa trướng lên đi ra ngòai, người mới nói là hai người thị nữ bên người nàng, xinh đẹp động lòng người, một người thì hoạt bát, một người thì trầm tĩnh.

Tiếu nhạc đang chờ ở ngòai cửa phòng, thấy hắn đi ra cung kính hành lễ, rồi đi theo phía sau hắn, ra sân, Sở cảnh mộc mới xoay người hỏi “ Chuyện gì?”

“Vương gia, Lâm long đã trở về, đang chờ ở trước đình”

Hai người liến hướng phía đình mà đi, thân ảnh cao lớn của Lâm long đang ở trong đình, bên cạnh hắn còn có vài tên binh lính, khom người hành lễ rồi đứng ra phía sau, sau đó Lâm long mới lên tiếng “ Vương gia, dân ngòai thành toàn bộ đã được an bài thỏa đáng, ôn dịch cũng bị khống chế, dân chạy nạn bị vây khốn ngoài thành có người về nhà, có người vào thành, không còn tụ tập ở ngòai.  Tin tức cũng truyền về từ giải đất trung tâm bên kia, lương thực và dược liệu đã đến, tình hình tòan bộ ổn định, hiện giờ chỉ cần giải quyết tốt hậu quả của nạn dịch, quan viên địa phương sẽ tùy theo xử lý.

Sở cảnh mộc gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn ánh dương sáng lạn, ánh mắt của hắn như biển sâu không thấy đáy “ Làm thật tốt”

“Vương gia, có định vài ngày nữa quay về kinh?” Hắn hỏi lại.

Sở cảnh mộc lắc đầu mỉm cười không đáp, ngược lại nhìn thấy một tiểu cô nương kích đông chạy tới nơi Lục phù đang nghỉ ngơi, không khỏi nhíu mày hỏi Tiếu nhạc “Đó là ai?”

Tiếu nhạc cười hắc hắc, có tia vui sướng “Đó là vương phi ở trên đường mang về, gọi là Tiểu hà, vương phi rất yêu thích”

Sở cảnh mộc lại sửng sốt, thật lâu không nói gì, nhìn thân ảnh của tiểu cô nương biến mất trong tầm mắt, Tiếu nhạc đang cười bỗng nhiên như nhớ được cái gì, cười càng thú vị hơn làm cho Sở cảnh mộc không khỏi nhìn về phía hắn, người nầy là tướng quân thân cận, nhưng đang cười đến khoa trương như vậy, hắn nhớ Tiếu nhạc rất ít khi bi thất thố như thế.

Lâm long cũng không lý giải được, Tiếu nhạc thấy hai người họ đang nhìn hắn, tiếp tục cười, nhất thời nhớ lại lời nói của Lục phù , đem sự việc ngày đó nàng lợi dụng Tiểu hà để thoát qua khỏi cảnh nguy hiểm từ đầu tới cuối nói lại một lần, Sở cảnh mộc nhíu mi, có ý buồn cười, âm thầm khen ngợi, thiệt là một cô nương thông minh…

“Vương gia, vương phi nầy dọc theo đường đi cũng làm không ít việc đâu….” Tiếu nhạc cười , sự bội phục trong lòng hắn không cần nói cũng biết.

Sở cảnh mộc kinh ngạc chớp mi, “ Ngươi tâm phục sao?”

Tiếu nhạc ngẩn người, thu lại ý cười, cung kính cúi đầu mạnh mẽ nói “Thuộc hạ cam tâm đi theo vương gia vương phi, tuyệt đối không hai lòng.”

Lúc nầy, người thấy kinh ngạc chính là Lâm long, bọn họ theo đội thân vệ của vương phủ vừa là tướng quân tuổi trẻ, đi theo Sở cảnh mộc nhiều năm, mới cam tâm tình nguyện đi theo hắn, không nghĩ tới Tiếu nhạc quen biết Lục phù mới hai tháng, trước kia lúc Sở cảnh mộc cùng Vân uyển phù mến nhau, Tiếu nhạc vẫn chưa coi nàng là vương phi, chỉ gọi là quận chúa, Sở cảnh mộc cũng không tỏ thái độ, mặc hắn gọi gì thì gọi. Lúc nấy, ý tứ trong lời nói của Tiếu nhạc đã quá rõ ràng….

Lâm long nhìn về phía Sở cảnh mộc, thấy mắt hắn cũng không dao động, chỉ cười đi ra sân..

“Lâm long”  Tiếu nhạc có vẻ thần bí nhìn Lâm long cười cười, như chắc chắn nói “  Vương gia rồi sẽ yêu thương vương phi”

Lâm long không đáp, nhớ tới Sở cảnh mộc cùng Vân uyển phù ba năm thời gian hạnh phúc, trong lòng có điểm trầm ngâm…