Phù dung vương phi 121

10 Th6

Đầu ngón tay ngưng hương Chương 121 Năm tháng là  lễ rửa tội

Edit Phu Dung

Trong phòng yên lặng thật lâu, thật lâu…… Mùi đàn hương nhè nhẹ tỏa ra trong không khí, chuyển động có chút gấp rút. Sự ấm áp tràn ngập trong gian phòng xinh xắn.

Ánh trăng theo cửa sổ rọi vào phòng, dìu dịu in trên mặt đất.

Màn che màu trắng lay động, nhẹ nhàng rung động trái tim của mỗi người, không khí ấm áp tràn ngập trong tim mỗi người khiến sự kích động trong lòng nam nhân trên giường chậm rãi bình phục lại.

Cuối cùng bàn tay đang run rẩy cũng chuyển động….Hơi ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của Khuynh Thành và Duệ Duệ….cảm giác non nớt mềm mại làm lòng hắn rung động, đột nhiên ôm hai đứa nhỏ vào ngưc thật chặt.

Khuynh Thành bình thường vốn nghịch ngợm gây sự nhưng lần này ngoài ý muốn im lặng, ngoan ngoãn để mặc hắn ôm không nói một câu, còn thực đạt đến một trình độ nào đó nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Xem tình thế này, nương của bé tra tấn phụ thân của bé rất thảm…

Còn Duệ Duệ không hề phản kháng, ngoan ngoãn đứng dựa vào ngực hắn, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy Sở Cảnh Mộc, cảm nhận được sự run rẩy và vui sướng của hắn. Khóe môi lạnh lùng hơi mỉm cười.

Mắt Lục Phù ửng đỏ, trong giấc mộng của nàng từng xuất hiện hình ảnh ấm áp như vậy, Sở Cảnh Mộc ôm đứa nhỏ. Trượng phu của nàng có một tấm lòng có thể khiến thiên hạ an ổn, nhưng lúc trước chưa thể khiến lòng nàng yên ổn. Hiện giờ một màn này khắc sâu trong tâm trí của nàng…

An tâm…Nàng từng ảo tưởng về cảnh tượng này vài lần, cuối cùng nó đã trở thành sự thật.

“Phụ thân…… ôm con hơi đau……” âm thanh mềm nhẹ nhắc nhở cánh tay của Sở Cảnh Mộc vì lo chuyện quốc gia, chuyên cầm kiếm nhất thời không chú ý sự yếu ớt của hai đứa nhỏ trong lòng xiết chặt rất đau.

Khi giọng nói mềm nhẹ của Khuynh Thành vang lên, Sở Cảnh Mộc mới giật mình biết hắn đã dùng nhiều sức, cuống quít thả lỏng một chút….Rốt cuộc tìm về giọng nói của mình “Đau làm sao? Thực xin lỗi, thực xin lỗi, phụ thân nhất thời rất cao hứng…”

Đứa nhỏ nhìn trái nhìn phải, nhìn Sở Cảnh Mộc rồi nhìn Lục Phù…Tỏ vẻ nghi hoặc, trước kia bé nghĩ nếu mình không giống nương thì sẽ giống phụ thân, hiện giờ xem ra tại sao người nào cũng không giống?

Bé bắt đầu phát biểu nghị luận, “Vì sao dáng vẻ của hai con không có điểm nào giống?” Có thể hiểu một cách khác, con có phải là con gái của hai người không?

“Ánh mắt của phụ thân cùng ta rất giống!” Duệ Duệ tiếp lời, tiểu Khuynh Thành kề sát vào nhìn Sở Cảnh Mộc rồi nhìn lại Duệ Duệ, chợt à một tiếng, lại bắt đầu tìm điểm giống nhau, thật kỳ tích không ai đề cập vì sao năm năm qua hắn không tham gia vào cuộc sống của họ.

Tuy là đứa nhỏ nhưng sự thông minh của Khuynh Thành và Duệ Duệ vượt xa những đứa nhỏ cùng tuổi bình thường khác, mặc dù từ nhỏ nương của họ nói phụ thân là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, là phụ thân thương yêu họ nhất trên đời. Nhưng chưa bao giờ đề cập qua hiện tại phụ thân của hai đứa đang ở nơi nào. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng Khuynh Thành và Duệ Duệ cũng biết, chuyện này có thể khiến cho mẫu thân của mình đau lòng, vì vậy nói một lần sau đó chưa từng đề cập nữa.

Hiện giờ nhìn phụ thân của họ, hai người cảm thấy thật ra phụ thân càng đáng thương hơn nương….

Vì vậy hai người tâm ý tương thông, hiểu ý không giống đứa nhỏ bình thường hỏi nữa, họ càng hiểu được hiện tại và tương lai, không muốn khiến cha mẹ khó xử và đau lòng.

Nếu nói năm năm chịu dày vò, tra tấn, thất vọng và tuyệt vọng là vì hạnh phúc hôm nay, như vậy hắn cam tâm tình nguyện nhận lấy, cam nguyện chờ đợi.

Nhà —— hắn từng nghĩ nhà của mình đã vỡ tan thành từng mảnh, sẽ không trở lại nguyên dạng như xưa. Ngày hôm nay, thê tử của hắn lại cho hắn một cái nhà, một gia đình đầy đủ.

Hắn chịu vứt bỏ tất cả, cũng muốn bảo vệ tốt ngôi nhà này, bảo vệ ba người quan trọng nhất trong cuộc sống của hắn…..là ba gương mặt giống nhau như đúc.

“Phù nhi, cám ơn nàng! Cảm tạ ông trời chiếu cố như thế, ban cho ta hạnh phúc lớn lao như thế.” Sở Cảnh Mộc nở nụ cười ấm áp với nàng, nói rất chân thành.

Lục Phù mỉm cười, đúng vậy!

Cảm tạ ông trời, có lẽ người nên cảm tạ ông trời nhất chính là nàng!

Hai tay nàng đầy máu tươi đã có người chịu chấp nhận, lưng nàng mang nhiều tội ác đã có người gánh vác thay. Cuộc đời này nàng có hắn thâm tình làm bạn, có một đôi con trai con gái khiến người kiêu ngạo. Cho dù vết thương có thê thảm bao nhiêu cũng đã tan thành mây khói. Có hắn chậm rãi xoa dịu vết thương, nàng cảm thấy may mắn cuộc đời này có thể gặp được hắn.

Vận mệnh từ từ xoay vòng, lại nhớ lúc khởi đầu, về sự tốt đẹp lúc ban đầu……

Bọn họ đều nên cảm tạ trời xanh, nên càng thêm quý trọng lẫn nhau. Họ đã từng đối địch với nhau, đề phòng lẫn nhau, kiêng kỵ lẫn nhau, tra tấn lẫn nhau….Nhiều vết thương như vậy đổi lấy thù hận, đổi lấy biệt ly, đổi lấy năm năm tương tư.

Chính là những thứ đó khiến cho họ hiểu được cái gì gọi là —— nắm tay cùng nhau đến răng long đầu bạc.

“Đầu tiên làm hại ta chạy lòng vòng khắp thiên hạ hai năm, lại trốn tránh ba năm không cho gặp, hiện giờ lại mang đến cho ta hai bảo bối trở tay không kịp, may mắn lòng ta đủ mạnh nếu không làm sao có thể kiên trì.” Sở Cảnh Mộc cười ấm áp, nhìn thật sâu, nhìn chăm chú đôi mắt trong trẻo của nàng giống như cầu xin, “Cho dù ta có làm lỗi gì lớn, chịu khổ mấy năm qua cũng nên triệt tiêu, cũng không thể như vậy nữa, xin ngươi và đứa nhỏ đừng rời khỏi ta, không cần không một tiếng động biến mất, được không?

Lòng Lục Phù rung động, khóe môi hơi cong lên, cười nói: “Người hại ngươi chạy khắp thiên hạ không phải ta, Vương gia, hôm nay ở cửa hàng lần đầu ta biết có kẻ không coi ta vào đâu.”

Nếu biết trước, sau có thể để cho họ nháo sự như vậy?

“Vậy đừng rời khỏi ta, được không?” Sở Cảnh Mộc đã gần như bất kể hai năm vất vả và tuyệt vọng kia, hắn biết hạnh phúc của mình đã trở lại, làm sao có thể lưu lại nàng và đứa nhỏ là chuyện hắn phải làm.

Khuynh Thành dường như chịu không nổi bọn họ ‘liếc mắt đưa tình’, hai tay ép hai má của Sở Cảnh Mộc, giả bộ hèn mọn, giống như ghét bỏ điều gì, mở miệng, “Phụ thân dở chết đi được, trói chặt hai đứa chúng con còn sợ nương chạy sao? Phải hay không, Duệ Duệ?”

Chân đá đá Duệ Duệ mặt lạnh bên cạnh, tiểu tử kia cũng nói một cách nghiêm trang “Phụ thân, Khuynh Thành nói đúng, trói hai đứa chúng con lại nương bỏ chạy không được.”

Làm phản…… Lục Phù trừng mắt nhìn họ vài cái, nàng tận tâm khổ sở nuôi dưỡng hai đứa nhỏ đến lớn, thế nhưng chỉ trong một buổi tối, không đến một giờ đã bắt đầu tạo phản rồi.

Sở Cảnh Mộc cười, hắn đường đường là một Vương gia dẫn thiên quân vạn mã ở trên sa trường trù tính dùng trí, giết kẻ thù không còn manh giáp. Tại triều đình ẩn nhẫn bàng quan, bày mưu nghĩ kế, giúp Quân Úy đoạt được thiên hạ. Hôm nay bị con gái ghét bỏ, nói hắn dở, đây chính là lần đầu tiên trong nửa đời có người nói hắn dở nhưng lại chính là khuê nữ của hắn.

Lục Phù có điểm dở khóc dở cười nhìn sắc mặt của Sở Cảnh Mộc giống như bị đả kích, cố nhịn, khóe mắt giật giật, chỉ sợ đây là lần đầu tiên hắn kinh ngạc mà vô lực phản ứng lại.

“Phụ thân, tên Khuynh Thành này là do phụ thân đặt sao?” Tiểu tử kia giống nhớ tới điều gì, mở hai mắt thật to nhìn hắn hỏi khiến Sở Cảnh Mộc không khỏi nhớ lại thời gian vui vẻ, sảng khoái, dịu dàng và lưu luyến ở Biệt viện, cười gượng gật đầu.

“Vì cái gì nha? Tên này nghe không hay, tên Duệ Duệ dễ nghe!” Nhóc con kia không thuận theo la lên, cầm lấy tay hắn nịnh nọt nói: “Phụ thân đặt lại cho con tên khác đi?”

“Tên Khuynh Thành này rất êm tai mà!”

“Con hỏi nương, tên này là do ai đặt, nương nói có vẻ so sánh hơi thô thiển, hy vọng con gái có bộ dạng xinh đẹp hơn nương, chính là……” Tiểu tử kia ngắm nhìn liếc liếc nét mặt bình thường của Lục Phù, không hiểu được phải nên khiêm tốn nói “Tùy tiện cũng có thể đẹp hơn nương, không cần đặt tên tục như vậy nha?”

Kiêu ngạo trong lời nói như vậy là một đứa con gái nói sao? Không khiêm tốn chê nương của mình không xinh đẹp?

“Khuynh Thành, nương đẹp hơn ngươi!” Tiểu tử mặt lạnh nhàn nhạt phun ra một câu.

“Nói bậy, ánh mắt của ca ca không thấy đường sao?…… Rõ ràng là muội xinh đẹp hơn nương!” Tiểu nữ kia kiêu ngạo giống một con chim khổng tước, tự kỷ thăng cấp nghiêm trọng.

“Được rồi được rồi, Duệ Duệ, Khuynh Thành, sắc trời đã chuyển tối, ngủ trước đi! Có chuyện gì ngày mai nói sau!” Cười đùa một lát, Lục Phù thấy sắc trời đã khuya, thúc giục hai đứa nhỏ đi ngủ.

“Phụ thân, theo giúp chúng con ngủ nha!” Đều là nương cùng ngủ với họ, phụ thân còn chưa từng bồi qua, tiểu Khuynh Thành bất chấp tất cả, lôi kéo tay áo của Sở Cảnh Mộc, giống như muốn kéo hắn lên giường. Duệ Duệ nhìn Lục Phù, lại nhìn Sở Cảnh Mộc, trong mắt cũng có chút chờ mong.

Mắt Lục Phù hơi cay cay, con gái và con trai của nàng không phải giống như biểu hiện bên ngoài không quan tâm, tuy rắng nói rất tự nhiên nhưng Lục Phù nghe ra được hai đứa đang sợ hãi ngày hôm sau tỉnh lại phụ thân xuất hiện một lần của họ sẽ không thấy.

Bàn tay to của Sở Cảnh Mộc nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại và mũm mĩm, cười ấm áp như nước, “Yên tâm ngủ đi, phụ thân sẽ không biến mất không thấy!”

“Thật sự?” ánh mắt của tiểu Khuynh Thành tỏa sáng, nhảy dựng lên, ôm chặt cổ Sở Cảnh Mộc hôn chụt một tiếng thật lớn, in dấu hôn trên hai má……Niềm vui sướng khiến khóe môi của hắn tươi cười mở rộng.

“Ngoan, các con gái, ngủ ngoan đi, nguyên một ngày mai phụ thân sẽ cùng các con!” Hắn muốn lấy lại năm năm thời gian đã mất trở về, quý trọng thời gian mình cùng con gái ở bên nhau, ai biết lời nói của hắn vừa dứt, khóe môi của Lục Phù bắt đầu giật giật, cố nén cười, còn tiểu Khuynh Thành không một chút khách sáo chỉ vào Duệ Duệ cười ha ha khiến gương mặt lạnh lùng của Duệ Duệ càng lạnh thêm vài phần. Có lẽ bị tiếng cười giễu cợt của bé chọc giận, chân đá qua thiếu chút nữa làm cho tiểu Khuynh Thành đang cười nghiêng ngã té xuống giường. Sau đó tự mình tức giận bất bình xoay người sang chỗ khác, bắt đầu suy tư.

Tiếng cười của tiểu Khuynh Thành không ngừng lại, thậm chí càng ngày càng kiêu ngạo và ngông nghênh. Sở Cảnh Mộc không hiểu làm sao, nhìn phản ứng không giống nhau của thê tử ba người, nghĩ không ra, rất có tinh thần không ngại học hỏi kẻ dưới “Phù nhi…… Ta nói sai gì sao?”

Lục Phù hơi ổn định lại vẻ tươi cười trên mặt mình, vỗ vỗ gương mặt của Khuynh Thành đang cười đến khoa trương, ý bảo bé ngủ. Sau đó liếc liếc Duệ Duệ sau lưng họ, mới quay đầu, cười gượng nói: “Duệ Duệ là con trai!”

Sở Cảnh Mộc a một tiếng, đã biết mình phạm phải sai lầm, đứa nhỏ là nam hay nữ hắn cũng không để ý nữa. Đang nghĩ nói gì đó để cứu vãn, Lục Phù kéo tay Duệ Duệ, lắc đầu cười gượng, ý bảo nó không có vấn đề gì.

Thật vất vả hai tiểu tử kia cũng ngủ. Hai người lớn bên giường, tinh thần tươi tỉnh, một chút buồn ngủ cũng không có, ánh mắt đều dừng lại trên người hai đứa nhỏ đang ngủ say.

Bàn tay to của Sở Cảnh Mộc lặng lẽ giơ ra ấm áp nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lục Phù dắt nàng đi ra khỏi đình viện.

Trăng tròn giống như một cái vòng tròn, mờ mờ có thể nhìn ra bóng dáng của Hằng Nga đang chơi đùa với thỏ ngọc, trong đình viện thật yên lặng chỉ có âm thanh vi vu của gió nhẹ thổi qua.

“Năm đó sau khi rời đi mới biết mình mang thai sao?” Sở Cảnh Mộc nghiêng đầu hỏi nàng.

“……” Lục Phù ngắm ngắm sắc mặt của hắn, chỉ thấy một vẻ vui sướng, đó là thái độ vui sướng của kẻ làm phụ thân, không khỏi có điểm chột dạ, “Ta biết mang thai mới rời đi.”

Quả thực sắc mặt vui mừng không còn nữa, vẻ tươi cười của Sở Cảnh Mộc vừa thu lại, nhìn nàng thật sâu, nhịn không được mắng, “Ngươi này……”

Mắng một nửa liền nuốt lời nói kế tiếp trở về, nữ nhân này thật sự không có lương tâm, bất quá cẩn thận ngẫm lại tình huống lúc đó, rời đi là chuyện tốt nếu không phỏng chừng bây giờ họ vẫn còn lơ lửng nơi nào, không thể đứng chung một chỗ vui vẻ với nhau như thế này.

“Đều là do ta sai, về sau sẽ không như vậy nữa!” Bất đắc dĩ thở dài một hơi, quên đi, như vậy cũng tốt, thật đáng giá!

“Ánh trăng, thật sự rất tròn!” Lục Phù ngẩng đầu lên không chớp mắt, khóe môi hiện lên một độ cong tao nhã. Nàng nghiêng đầu, nhìn gương mặt ngăm đen của hắn, bàn tay nhỏ bé không khỏi nắm thật chặt, sự ấm áp của nàng đã lâu vừa tìm lại được.

“Chúc mừng chúng ta một nhà đoàn viên!”

“Mấy năm nay, ngươi đều không quay về vương phủ sao?” Trầm mặc một lúc, Lục Phù mới hỏi.

Sở Cảnh Mộc lắc đầu, cười cười, “Quốc gia có Quân Úy, vương phủ có Tiếu Nhạc, ta thực yên tâm! Chí hướng cả đời của ta chẳng qua là muốn tìm Vương phi của ta về, mang đến cho nàng một cái nhà ấm áp, như thế mà thôi!”

“Tìm thời gian năm năm khiến ta hiểu được rất nhiều chuyện, Phù nhi, từ nay về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không buông tay được không?” Sở Cảnh Mộc xoay người Lục Phù lại, thật sâu nhìn vào mắt nàng.

Trước kia, hắn nói qua tuyệt đối sẽ không buông tay nàng nữa nhưng không dự đoán được lần này người buông tay trước là nàng, lúc này đây bất kể như thế nào hắn cũng muốn một lời hứa hẹn, một lời hứa mãi không rời xa.

“Năm năm trước rời đi, một mặt là bởi vì vết thương của chúng ta thật sự quá lớn, mỗi ngày nhìn thấy ta đều tra tấn ngươi, mỗi một lần đều nhắc nhở ngươi rằng ta đã giết gia gia, nếu tiếp tục như vậy sẽ có một ngày nào đó, trong lúc đó chúng ta có người chịu không nổi thật sự trở thành tra tấn lẫn nhau. Ta biết ngươi sẽ không để cho ta rời đi nhưng trong tình huống đó ai trong hai chúng ta cũng không quên được sự kiện kia, thật sự cần thời gian chậm rãi chữa lành miệng vết thương. Thứ hai là bởi vì ta mang thai, ta sợ hãi con vì chúng ta hành hạ lẫn nhau sẽ bị tổn thương, cho nên mới lựa chọn rời đi! Vương gia, có trách ta ích kỷ không?” Lục Phù cũng dũng cảm đối diện, năm năm trước cả hai không thẳng thắn nói chuyện, trong vòng một ngày tất cả đều phơi bày trước mặt đối phương………

Sở Cảnh Mộc lắc đầu ôm nàng vào ngực, hơi hơi cười nói: “Đã trách qua, hận qua….. Ta hận ngươi dễ dàng nói rời đi như vậy, từng nghĩ tới nếu cho ta một đoạn thời gian nữa, có lẽ ta thật sự có thể quên. Cho đến lúc sau, tương tư thấm vào tận xương tủy, mới biết được chuyện đó là không có khả năng, chỉ khi ngươi rời khỏi ta mới thật sâu cảm nhận được ý nghĩa của thù hận cùng yêu trong cuộc sống của ta, chấp nhất thù hận chỉ làm bản thân mình mù quáng, làm cho mình lâm vào cảnh khổ. Cho đến khi ngươi rời khỏi, ta mới biết được đối với ta mà nói, thù hận không phải là chuyện đáng sợ gì, chuyện đáng sợ nhất chính là ngươi không ở bên người…… Phù nhi, thực xin lỗi, năm năm trước ta đối với ngươi như vậy, ta thực có lỗi!”

“Vương gia hầu như luôn bao dung ta!” Lục Phù nhàn nhạt cười nói, nghe được hắn có thể không thù hận, lòng của nàng đã muốn buông xuống hơn phân nửa. Từ lúc quen biết đến hiện tại, dường như hắn đều bao dung nàng về tất cả mọi thứ.

“Ngươi đáng giá!” Hắn kiên định nói xong, vuốt vuốt mái tóc dài của nàng, đột nhiên nghĩ đến điều gì nhanh chóng buông nàng ra, khẩn trương cầm lấy bả vai của nàng, vội vàng hỏi : “Cổ độc trên người ngươi giải như thế nào? Giải được không? Có làm bị thương đến thân thể không?”

Nói xong, Sở Cảnh Mộc kéo ống tay áo của nàng lên, sợ nàng giống như năm năm trước nhờ cột mình lại mới có thể khống chế được ma tính, nhưng trên cổ tay thon thả trắng muốt nõn nà không hề có một vết thương nào. Tảng đá trong lòng hắn rốt cuộc buông xuống, ngẩng đầu nhìn ánh mắt đang cười trong sáng của Lục Phù

“Từ sau khi sinh đứa nhỏ, vẫn không phát tác! Nhiều như vậy năm, có thể đã được giải rồi. Vô Danh nói rất kỳ lạ, Ly Nguyệt cũng không hiểu cảm thấy kinh ngạc, nhưng rõ ràng cổ độc trong thân thể thật sự đã không còn. Lúc trước ta còn sợ hãi nó sẽ chuyển qua cơ thể của Duệ Duệ Khuynh Thành, nhưng hai đứa cũng không có gì khác thường. Cho nên, cổ độc có lẽ đã giải!”

“Kỳ lạ…..”

“Đúng rồi, rất kỳ lạ, nhưng có rất nhiều nguyên nhân, đều không có biện pháp nói rõ!”

“Không có việc gì là tốt rồi! Không có việc là tốt rồi!” Hắn nhẹ nhàng thở ra, cười nói.

“Vương gia, về sau ngươi có tính toán gì không?” Rốt cục hỏi ra vấn đề trong lòng, Lục Phù cũng thở dài nhẹ nhõm. Nàng biết Sở Cảnh Mộc có trách nhiệm của mình, có lý tưởng của mình.

“Chúng ta không quay về, đi U Thành đi, thân mình của ngươi cũng rất khó thích ứng mùa đông trong kinh thành, dễ dàng bị bệnh, vẫn là nên ở GiangNamtốt hơn. Về sau có ngươi có ta còn có hai đứa nhỏ, chúng ta một nhà hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp ở GiangNam được không?” Sở Cảnh Mộc cười nói.

“Vương gia ngươi……”

“Không cần kêu Vương gia nữa, thân phận này với ta mà nói đã không còn ý nghĩa gì, về sau ta chính là Phương Đông Tình, cả đời bảo hộ ba bảo bối của ta.”

Lục Phù không chớp mắt, nhìn hắn, nở nụ cười.

Tươi cười ánh vào trong đôi mắt sâu thẳm của Sở Cảnh Mộc khiến lòng hắn rung động, cúi người ấn môi lên đôi môi đỏ mọng của nàng, hôn triền miên lưu luyến.

Nhà gần kề, một gian phòng tràn đầy tình cảm nồng đậm, phu thê xa cách gặp lại nhau, tự nhiên sẽ dùng thân thể để kể ra sự tưởng niệm và thâm tình nhiều năm qua của mình.

Đêm vẫn như trước, gió lạnh nhẹ thổi qua, có chút mát mẻ, trăng trên trời cũng rất tròn, thật tròn.

65 bình luận to “Phù dung vương phi 121”

  1. Đường Lạc 10/06/2011 lúc 22:39 #

    tem

  2. nolycat 10/06/2011 lúc 22:41 #

    Hic, giãy rụa ko biết đâu, PDVP em cũng ko được TEM, em đi chết đây, nhầm, đọc xong rồi đi chết ko muộn

    • nolycat 10/06/2011 lúc 22:56 #

      Hay quá, đúng là có nhiều chap như thế này thật tuyệt vời chị PD ạ. Đọc xong chap này em có thể ngủ ngon được rồi. Cảm ơn chị rất rất nhiều ^^

      • Phu Dung 12/06/2011 lúc 08:14 #

        Còn một chap ngọt nữa, chúng ta từ từ thưởng thức. *ôm hun Noly mỗi bên*

    • Phu Dung 12/06/2011 lúc 08:02 #

      Không được nguyên con tem nhưng cũng được nửa con, ^^

  3. Tiểu Quyên 10/06/2011 lúc 22:41 #

    2 anh chị thật ngọt ngào a, cảm ơn nàng đã có chương mới.

    • Phu Dung 12/06/2011 lúc 07:56 #

      Nàng thích là PD vui rồi, sẽ ra chương mới trong hôm nay

  4. toyama_kazuha 10/06/2011 lúc 22:42 #

    hihi, chap nay qua ngot y chu, thank nang rat rat nhieu ^^

    • Phu Dung 12/06/2011 lúc 07:59 #

      Chap sau cũng ngọt giống vầy luôn đó nàng, thích làm mấy chap ngọt ngào này ghê đi

  5. Crystal pham 10/06/2011 lúc 22:49 #

    Ngày nào cũng vào đây ngóng truyện này! Thanks nàng! Chap này dễ thương thật!^^

    • Phu Dung 12/06/2011 lúc 08:00 #

      Lúc trước ngày nào Phù Dung cũng post, nhưng lúc này để mọi người chờ hơi lâu cũng ngại.

  6. Phương Nhã Đình ♥! 10/06/2011 lúc 22:54 #

    ôi tem của ta *gào thét* TT^TT

    • Phu Dung 12/06/2011 lúc 07:55 #

      Đình Nhi trể chút rồi. lần sau nhé tình yêu

  7. ntkt 10/06/2011 lúc 22:54 #

    that la thich ha! hai anh chi da trai qua rat nhiu dau kho rui nen bi jo cam thay rat rat ngot ngao…

    • Phu Dung 12/06/2011 lúc 08:03 #

      Phù Dung thấy tác giả này vừa bi thương cũng cảm động mà ngọt ngào cũng cảm động nữa. Bi thương nhưng không bi lụy

  8. sakurahkk 10/06/2011 lúc 22:56 #

    am ap qua! chuc anh chi mai mai hanh phuc. thanks PDG!

    • Phu Dung 12/06/2011 lúc 07:54 #

      Nàng yên tâm nhé, hai chị sẽ mãi hạnh phúc bên nhau vì truyện này là HE

  9. jenny26 10/06/2011 lúc 23:01 #

    thank
    hanh phuc da tro ve

  10. haclongmacarong 10/06/2011 lúc 23:01 #

    hix hix *xúc động*
    cuối cùng thì đã đoàn viên
    vui quá

    • Phu Dung 12/06/2011 lúc 08:12 #

      Chúng ta còn hơn mười mấy chap nữa mới hết nên còn một chút sóng gió nữa.

  11. onlyhope_lily 10/06/2011 lúc 23:02 #

    aaaaaaaaaaa, tội Duệ Duệ của ta, bị nhầm =)), lúc đầu kòn tưởng kác nàng edit lộn, ai nhè, xấu hổ thật xấu hổ
    * cúi đầu tạ lỗi*

    • Phu Dung 12/06/2011 lúc 08:11 #

      Không sao, lúc đầu Phù Dung cũng giống nàng bị nhầm đó. nhưng cảnh đó rất dễ thương.

  12. thu 10/06/2011 lúc 23:04 #

    hay thế! hic hic! chờ mãi mới có chap mới! còn bạo vương liệt phi khi nào có chap nữa đấy bạn ơi?

    • Phu Dung 12/06/2011 lúc 08:10 #

      Đọc thì chỉ cần 5 phút thôi,nhưng làm một chap phải mất trung bình 2 tiếng nên không thể nhanh hơn dù rất muốn. Nàng thông cảm chờ thêm.

  13. heonhuunin 10/06/2011 lúc 23:09 #

    từ khi mình dok tr nì thì thy’ t/g ấm áp of đôi nv chính diễn ra ko bao lâu thì n~ tranh chấp mưu tính lại tới, chỉ đan xen vào đó là vài chương hạnh phúc thuj. cái kết thúc cg~ HE thật nhưg sao vẫn thy’ có vẻ man mac’ pùn pùn, mà thý có vẻ chịn nì là xoay wanh nữ 9 nhìu hơn, SCM hơi ít xuất hiện. Tội choa Vô Danh cuộc đời ln lẻ loi cô độc

    • Phu Dung 12/06/2011 lúc 08:08 #

      Rất đúng, nhưng hạnh phúc mỹ mãn sẽ ko để lại ấn tượng sâu trong lòng người đoc bằng kết thúc man mác buồn.

      • heonhuunin 12/06/2011 lúc 08:11 #

        uk dok xog là mất ngủ vài đêm >”<

  14. ViViNTT 10/06/2011 lúc 23:15 #

    Thanks Nang Phu Dung!

  15. Ngọc Tâm 10/06/2011 lúc 23:35 #

    thỉnh thoảng thì thích, nhưng ngọt quá thì ngấy
    thk

    • Phu Dung 12/06/2011 lúc 08:06 #

      Nhưng mấy chap ngọt thì dường như vẫn hơi ít so với mấy chap bi thương, chưa đủ làm mình cảm thấy ngấy là hết rồi.

  16. Kat 10/06/2011 lúc 23:42 #

    Chap nay de thuong qua ! Thanks nhieu !

  17. duongkyu 10/06/2011 lúc 23:44 #

    Thank ss!

  18. Pandanus255 10/06/2011 lúc 23:56 #

    Cám ơn nàng. Chap này ngọt ngào quá.

    • Phu Dung 12/06/2011 lúc 07:58 #

      *ôm hun nàng, ôm hun bạn Bảo* cám ơn hai người luôn sát cánh bên ta

  19. t2pdung 11/06/2011 lúc 00:10 #

    oa oa hanh phuc qua. thanks

  20. Tùy Phong 11/06/2011 lúc 00:17 #

    Thank ss

  21. shana 11/06/2011 lúc 00:39 #

    Thanks nang.

  22. Sophie Nguyễn 11/06/2011 lúc 01:22 #

    Thanks ss nhju. Am ap wa 🙂

  23. Nguyen Ngoc Bao 11/06/2011 lúc 05:50 #

    Thanks ban.

  24. that_la_nhat 11/06/2011 lúc 07:27 #

    ngọt ngào wa’
    đáng iu wa’
    ấm áp wa’
    thanks đại tỷ!^^

  25. bong 11/06/2011 lúc 07:28 #

    Tks nang

  26. minhanh_09 11/06/2011 lúc 07:58 #

    truyện đã dến hồi két chưa nhỉ

    • Phu Dung 12/06/2011 lúc 07:52 #

      Còn khoảng 90 trang word mười mấy chap nữa là kết thúc chính văn rồi tới 27 PN đó nàng. Nhưng PD không làm PN.

  27. Magnolia 11/06/2011 lúc 08:42 #

    lâu rùi Phù Dung tỷ mới lại lên sàn ^^
    thanks Đại tỷ nhìu nhìu
    *ôm hôn tới tấp*
    =))

  28. roseatetern 11/06/2011 lúc 08:48 #

    thanks

  29. Nhimbu 11/06/2011 lúc 08:49 #

    Thỉh thoảg có 1chg thế này mớj thấy đã ngọt còn ngọt hơn, thank đạj tỷ.

    • Phu Dung 12/06/2011 lúc 07:57 #

      Chương sau cũng ngọt ngào lắm nhưng sau đó thì….Tác giả này cũng biết hành hạ con tim của chúng ta dù truyện đang đi vào hồi kết thúc

  30. G-yuri 11/06/2011 lúc 09:12 #

    thanks đại tỷ 😡

  31. Han.nami07 11/06/2011 lúc 09:41 #

    cam on ss nhieu ^^
    chap nay vua ngot ngao va cam dong nua
    nhung lieu co chuyen gi xay ra hay sao ma con khoang 20 chap nua moi ket thuc vay ha ss

    • Phu Dung 12/06/2011 lúc 07:50 #

      Truyện này còn một sóng gió nữa thì mới kết thúc, xong rồi đến PN

  32. banhmikhet 11/06/2011 lúc 10:10 #

    thanks nàng

  33. buigiabao 11/06/2011 lúc 10:23 #

    cuoi cung ca nha ba nguoi doan vien voi nhau rui that hanh phuc
    thank

  34. tinacollin 11/06/2011 lúc 11:02 #

    hay quá, cảm động quá *chấm chấm nước mắt*
    tks Phù Dung tỷ nhiều

  35. linhlanlila 11/06/2011 lúc 17:01 #

    chương này ngọt ngào, hạnh phúc thật đẫy 😡
    thank ss nhiều ^^

  36. hoahoa 12/06/2011 lúc 00:37 #

    thanks

  37. ღ♥ღ-(¯`v´¯)~Nhokzezo~(¯`v´¯)-ღ♥ღ 13/06/2011 lúc 20:57 #

    thanks đại tỷ nhìu nà

  38. Lily (Ngọc Linh) Trần 20/06/2011 lúc 16:20 #

    Sóng gió. Nghĩ đến sóng gió là lại thấy đau,
    K rõ 2 anh chị còn hành hạ nhau nữa khoogn 😦
    Cám ơn Phù DUng nhé :X

  39. phungthuhong 14/09/2011 lúc 13:45 #

    thanks nàng hạnh phúc ngọt ngào quá

  40. akuma_lee 31/12/2011 lúc 23:47 #

    ngọt ngào

  41. tramhuongxquantinh 12/03/2012 lúc 03:49 #

    thx các nàng

    iu 2 đứa con của Mộc ca và Phù tỉ quá.
    Tội Mộc ca, bị con gái chê là dõm, nhận lầm Duệ Duệ là con gái *kaka

  42. tuyetky 25/03/2012 lúc 21:44 #

    Thanks các nàng!!! Chap này hạnh phúc ngập tràn nhỉ!!!:)

  43. y_y 20/04/2013 lúc 15:36 #

    chào bạn 🙂 mình biết đến nhà bạn vì bộ này, hồi trước muốn đọc mà lại không đọc được, kỳ này lại mở thử xem sao thì lại thấy đọc được, mừng ghê thế là mình đọc một hơi đến chương này luôn, lúc đầu mình cũng hơi do dự không biết có nên đọc hay không vì mình sợ nhất là báo thù rồi lại thích con của kẻ thù, nhưng lại không kìm được đọc bộ này, mới đọc có mấy chương là đã thích rồi, càng đọc càng thấy tội SCM, ai cũng khó bỏ qua cho người giết cha mình thế mà SCM lại làm được, may sau mắn sau bao năm cực khổ SCM lại có thể đoàn viên cùng LP còn có thêm 2 cục cưng đáng yêu nữa 🙂
    thanks các bạn nhiều lắm 🙂

Bình luận về bài viết này